Bài văn huyền thoại miêu tả cây sầu riêng

trái sầu riêng

Cách đây 18 năm, tôi đã từng đọc được  một bài văn tả cây sầu riêng huyền thoại mà có lẽ cả đời văn nghiệp tôi không thể nào quên được. Thời gian qua đi, ngoảnh đầu nhìn lại những cú hít ngoạn mục của cuộc đời làm tôi bỗng giật mình tự hỏi không biết có phải chính bài văn đó đã trở thành một huyền năng vô hình gọt dũa , tôi luyện tác giả của hôm nay?

Bài văn ấy có đại ý như sau: ” cha em trồng rất nhiều cây, trong đó em thích nhất là cây sầu riêng bởi vì cây sầu riêng có rất nhiều công dụng như : Rễ sầu riêng đào lên rữa sạch phơi khô có thể làm chất đốt. Thân , cành sầu riêng khi chặt ra cũng có thể làm chất đốt. Lá sầu riêng khi rụng xuống hoặc hái phơi khô cũng có thể làm chất đốt thay lá dừa. Trái sầu riêng sau khi ăn ta đem vỏ phơi khô cũng có thể dùng làm củi đốt. Hoa sầu riêng rất đẹp, nếu được sấy khô cũng có thể bỏ vào lò làm nhiên liệu đốt…..

Như vậy, cây sầu riêng có rất nhiều công dụng hữu ích. Nó đã gắn liền với tuổi thơ của em. Em ước mơ sao này lớn lên sẽ có thể tạo ra nguồn năng lượng từ nhựa sầu riêng để làm nhiên liệu chiếu sáng cho quê nghèo”.

Đó là tất cả những những gợi ý của một bài văn sặc mùi chất đốt được tác giả trình bày trên 4 mặt giấy đầy tâm huyết mà người đọc không thể không há hốc mồm hay tròn xoe mắt vì kinh ngạc. Hơn thế đó cũng là kỉ niệm mà tôi không thể nào quên được trong suốt bao năm cầm bút. Không là Đinh Bộ Lĩnh phất cờ lao ,không phải Mai Thúc Loan cởi trâu xông pha trận giả, lại càng không phải cậu bé 3 tuổi vươn mình hóa Phù Đổng Thiên Vương. Cậu  chỉ là một người bình thường có tuổi thơ gắn liền với gốc sầu riêng cùng bao trò chơi trẻ trâu như trốn tìm, bắn bi đến chế tạo mìn, gài chông, sáng tạo phi cơ hơi nước…. Liệu có phải chính những trò chơi ấy , bài văn ấy đã nun nấu trong cậu một ước mơ sặc mùi khói lửa chăng ?

cây sầu riêng
                                                    cây sầu riêng

Thế rồi 18 năm đã qua, cây sầu riêng không còn nửa nhưng cậu bé 7 tuổi năm nào cũng đã trưởng thành. Vẫn như cũ, không giỏi như Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn đại thắng quân Nguyên , không tài như Quang Trung Nguyễn Huệ với cuộc hành binh chích luân bất phản. Cậu vẫn là một người bình thường với ước mơ bình thường để góp chút sức mình cho đất nước non sông.

Không được trao gươm báo như vua Lê Lợi, không viết được Nam Quốc sơn Hà như Lý Thường Kiệt  nhưng cậu học trò nghèo vẫn muốn góp mình làm nên núi bút non nghiêng như trong thơ Nguyễn Khoa Điềm đã từng nhắc đến. Không đến đổi vai 5 tấc rộng thân 10 thước cao hay đường đường một đấng anh hào nhưng vẫn đủ ý chí đầu đội trời chân đạp  mặt đất để kiên định sức mình cho nét kiêu hùng vun ngất chí trai.

hoa sầu riêng
                                                     hoa sầu riêng

Vậy là đã đi xa lắm rồi những hồi ức đẹp cùng những cách ví von phiêu bạc trên khắp vó ngựa trời Nam . Nguyễn Quyên xin đưa cả nhà rời khỏi câu chuyện mở đầu mang tên bài văn huyền thoại để trở lại là mình với cuộc thi lời nhắn gửi dể thương của hôm nay. Và đây câu chuyên thứ hai của mình xin được mang tên “đứng trước và đứng sau”.

Đến với Nguyễn Quyên, cả nhà không lạ gì những tựa đề giật tít mà đôi lúc phải rợn người đi vì nín thở. Một Tình chạy khó hiểu đắng cay, một Hoa tím bằng lăng ngược từ nhưng bi ai sâu lắng, một bức thư gửi đi không người nhận lấy. một nổi u hoài da diết nhớ nhung….Và còn bao nhiêu sự hốc búa , đau đầu mà theo kiểu bửa cũi phang ngang? Xin lỗi nha bởi mình không đủ giỏi để tạo nên một Lục Văn tiên tài mạo song toàn hay một Chàng Kim văn hoa phong nhã. Bởi mình chỉ là mình- là Nguyễn Quyên với quan niêm sống là để kết nối yêu thương, viết là để cho đi muôn ngàn giá trị. Với tài hèn sức mọn nhưng lòng mình tràn đầy tâm huyết, mình xin các bạn đã đến với bài viết này hãy cho mình một lượt truy cập khuyến khích, một like cổ vũ nghĩa tình. Cám ơn các bạn vì đã chọn mình .

Và tựa đề đứng trước hay đứng sau của mình sẽ bắt đầu bằng những lời nhắn gửi như sau:

Phải có duyên mới cùng chung một mái nhà. Phải có phúc phần lắm mới máu mũ ruột rà với nhau. Ngày xưa ấy, cậu còn nhỏ, tớ thích đứng trước cậu vì khi ấy cậu chập chững bước đi, tớ đứng trước để đỡ lấy những lần cậu ngã sấp mặt xuống đường. Và điều tớ luôn tự hào là chưa lần nào cậu ngã xuống mà không kiên cường đứng dậy tập đi.

Và rồi cậu lớn, cậu đã tự đứng vững bằng đôi chân của mình, không còn bị ngã sấp mặt thì tớ không còn muốn đứng trước cậu nửa. Trên bước đường mưu sinh, cậu phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình dù cuộc đời sẽ vã cho cậu nhiều cú nốc ao cay đắng. Nói như vậy, cậu đừng nhầm tưởng tớ bỏ cậu mà đi .

Như những lời tớ từng nói, Tớ không giống cậu, trong xã hội tớ không là người thành đạt, trong sự nghiệp tớ cũng chẳng thành công nhưng tớ đảm bảo một điều trong nhân cách tớ đủ sức thành nhân để chịu trách nhiêm cho những lời mình hứa hẹn. Giờ đây, tớ chỉ muốn đứng sau lưng cậu. Với cậu lý tưởng của cậu là trở thành con cá ngư ong móng nước biển khơi, còn với tớ, tớ chỉ có một ước mơ bình thường là lẽo đẽo theo cậu, bảo vệ cậu bằng tất cả những gì thuộc về sứ mệnh của sợi dây máu mủ tình thâm. Tớ xin đứng sau cậu vì cuộc đời còn nhiều chong gai trắc trở, cậu cứ mãi kiếm tìm và bước tới đỉnh cao danh vọng nhưng cậu làm sao biết được rằng sau lưng cậu còn muôn trùng hiểm họa của kẻ tiểu nhân.

Tớ ước gì tớ có thể đứng sau lưng cậu để làm đôi mắt quan sát được những pha đâm lén, những trò bẩn thỉu mà bản chất con người vốn tốt đẹp nhưng dòng đời xô đẫy đã gây nên. Xưa kia, cậu không tự đứng được bằng đôi chân mình, tớ xin đối mặt cùng cậu để sẵn sàng dang tay đón lấy những pha té ngã , lộn nhào mà cậu đã u đầu mẻ trán để cậu tiếp tục đi được. Còn bây giờ tớ xin quay lưng để không nhìn cậu nửa vì cậu đã đủ khả năng đứng được bằng đôi chân của mình. Vậy thì tớ xin đứng sau mà nhìn lại để cậu có thể  được đi  một cách hoàn hảo như cậu đã từng được đi trong quá khứ.

Cố lên cậu nhé ! chàng trai kiêu hùng của tớ. Hãy cùng bài văn sặc mùi khí đốt mà kiên định bước lấy từng bước chân vạm vỡ như những anh hùng trong truyện cổ tích gờ rim. Dù cậu đi được hay được đi. Dù tớ đứng trước hay đứng sau tớ vẫn bên cậu chưa từng rời bỏ .. Dù con đường cậu chọn đầy ngã rẽ đắng cay. Dù hoài bão của cậu sặc mùi chất đốt. Dù mục tiêu của cậu còn cao xa hơn cả ước  mơ dùng nhựa sầu riêng làm nhiên liệu đốt thấp sáng quê nghèo.Cố lên ậu nhé !TỚ VẪN BÊN CẬU CHƯA TỪNG RỜI ĐI.

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *